Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 KẾ HOẠCH DƯỠNG THÀNH ĐỒNG DƯỠNG PHU


phan 13

 Chương 33:



Diêu Tín Hoa đương nhiên sẽ không thật sự tìm đại nương chủ nhà nghĩ biện pháp giùm, bởi nàng biết Diệp Thiếu Phong chắc chắn sẽ không nghe theo. Hơn nữa nói thật, vừa rồi nàng cũng rất tự nhiên cho là Diệp Thiếu Phong nên ngủ cùng phòng với nàng. Nghe lời nói của Thương Thương mới nhắc nàng nhớ tới nơi này không phải là ngôi miếu đổ nát, cũng không phải căn nhà nhỏ trong núi của bọn họ, nam nữ không có danh phận cần phải tránh tị hiềm.



Khi nàng kéo tay hắn, giống như trở lại khi còn nhỏ, nàng là nữ bá vương cao cao tại thương trong đám khất cái, hắn là tiểu người hầu đáng yêu luôn vâng vâng dạ dạ. Nhưng khi nàng muốn buông tay ra lại phát hiện tay mình đã sớm bị cầm chặt.



Vào phòng, Diệp Thiếu Phong đóng cửa lại. Xoay người lại, cánh tay vươn ra, kéo nàng đột nhiên đỏ bừng mặt vào trong ngực.



Tim của hắn, vào giờ phút này, cuối cùng mới bình tĩnh lại.



Nàng đại khái cũng rất mệt mỏi, không có giãy giụa, không có nhân cơ hội ăn bớt đậu hũ của hắn, chỉ mềm mại dựa vào ngực hắn, lẳng lặng nghe nhịp tim cùng hô hấp của nhau.



“Thối quá đi.” Nàng nói, “Tối nay ngươi ngủ đất ta ngủ giường!” Mùi thuốc còn chưa tiêu tán hết trên người hắn kích thích nàng muốn rơi lệ.



Hắn đột nhiên siết chặt hai tay, vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng, dùng răng nanh cắn cổ nàng. “Có thơm cùng hưởng, có thối cùng chịu.” (Hề: sax, Tiểu Phong thật hài hước =)))



Nhiệt độ cơ thể khác thường của Diệp Thiếu Phong nhẹ nhàng xuyên qua lớp y phục truyền sang người nàng. Nàng run rẩy, cảm thấy khẩn trương đối với chuyện có thể xảy ra kế tiếp.



Nhưng hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, không có thêm hành động khác.



Hồi lâu sau, hắn mới phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Ngươi sẽ không rời đi ta.” Giọng điệu hắn cực kì chắc chắn.



“Không nhất định nha?” Trong lòng thừa nhận điều hắn nói là sự thật, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được muốn đùa hắn.



Hắn không tiếng động cười một tiếng: “Phải nói là cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng thật sự tránh được ta.”



“Hả?”



“Nếu như ngươi thật sự muốn bỏ lại ta, cũng sẽ không một đường tìm kiếm mọi người trong miếu đổ nát đã tứ tán khắp nơi trước ta một bước. Mặc dù ngươi uy hiếp không cho bọn họ tiết lộ hành tung của ngươi, nhưng mà ngươi biết, một ngày nào đó ta sẽ gặp bọn họ, mà ta có thể biết được hướng đi của ngươi từ chỗ bọn họ. Hơn nữa một mình ta hành tẩu giang hồ, ngươi nhất định sẽ không yên tâm, cho nên còn có thể thuận tiện nhờ bọn họ âm thầm chăm sóc ta. So với đi loạn như ruồi mất đầu, có người quan chỉ đường vẫn nhanh hơn nhiều lắm. Tín Hoa, ngươi là thử dò xét ta, có phải không?”



Nàng khẽ chống tay, rời khỏi ngực của hắn, đối mặt với hắn. Cười tủm tỉm, tuyệt không ảo não vì bị đoán trúng tâm sự: “Nói thế nào?”



Diệp Thiếu Phong lắc đầu một cái: “Ta đại khái đoán được ngươi đang thử cái gì, tuy nhiên ta không biết ta có cái gì đáng giá để ngươi thử.”



Một tay nàng nhẹ nhàng áp lên mặt hắn, “Ngươi trẻ tuổi, tài hoa của ngươi, sự tuấn mĩ của ngươi, cùng với khát vọng tìm hiểu những thứ mới lạ, đều làm ta lo lắng a. Trong thiên hạ này, nữ nhân là vật phụ thuộc của nam nhân, việc nam nhân chi phối nữ nhân cùng nữ nhân nghe lời nam nhân đều là chuyện đương nhiên. Nhưng chúng ta lại không giống. Quan hệ của chúng ta cũng không phải chuyện đương nhiên, nó tràn đầy chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta cần xác định, ngươi cũng cần. Ta đánh cược với mình, đánh cược cả đời ta. Bây giờ ta thắng, ngươi chính là phần thưởng của ta.”



Tốt cỡ nào! Bây giờ hắn đang ở bên người nàng.



“Ta chưa từng thay đổi, ngươi làm gì phải cực khổ đi một vòng lớn như vậy!” Hại hắn không công tương tư bảy năm.



“Ta có quá nhiều chuyện kinh hãi thế tục cần phải làm, cuối cùng rồi người đời cũng sẽ không dung ta. Ta không muốn ngươi cực khổ, trừ phi ngươi cam tâm tình nguyện.” Hắn đã trải qua nhiều mưa gió, thế thái nhân tình như vậy, cách thiên sơn vạn thủy đuổi theo, đã nói lên hắn nhất định là của nàng, đúng không? “Nhưng mà bây giờ, ta muốn ngươi cùng ta chia sẻ tất cả.”



Diệp Thiếu Phong mâu quang chớp động. Nàng chuẩn bị khai thật với hắn về thân thế của nàng rồi sao?



Ngón tay thon thon điểm nhẹ môi hắn, “Không phải là đêm nay, đêm nay ngươi quá thối. Ta phải chờ ngươi hồi phục lại vừa thơm vừa nộn, vừa hưởng dụng sắc đẹp của ngươi vừa chậm rãi kể lại.”



Diệp Thiếu Phong nheo mắt lại, vừa mới thật vất vả kiềm lại dục hỏa, giờ phút này lại cháy hừng hực. Chẳng lẽ nữ nhân này không biết là không nên trêu đùa nam nhân động tình hay sao? Nếu nàng đã ra tay, hắn bây giờ không có lí do gì không tiếp chiêu.



Cánh tay dài của hắn duỗi ra, định ôm nàng vào ngực lần nữa. Nhưng chưa chạm vào được, trong tay đã bị nhét vào một cây lược.



Diêu Tín Hoa cười nhìn bộ dạng ngây người của hắn, “Đứa ngốc, giúp ta chải đầu coi!”



Trong nháy mắt, thời gian phảng phất như quay ngược lại, những ngày bị nô dịch ngày xưa tràn ngập trí óc, hợp lại thành một cổ ngọt lành.



Hắn không kìm lòng được cúi đầu, yêu cầu một nụ hôn.



Nàng không cự tuyệt, mặc cho hắn tận tình lấy.



Trong khi triền miên, mái tóc dài vấn lên vì hắn bị hắn gỡ xuống.



Cho đến khi hai người đều không thể hô hấp, hắn mới lưu luyến không thôi rời đi đôi môi nàng, nâng lên lọn tóc đen nhánh của nàng, “Ta giúp ngươi chải đầu.” Năm chữ nhắn ngủi, lại làm người ta mặt đỏ tim loạn còn hơn cả trăm câu tâm tình.



Sóng mắt nàng phiếm thẹn thùng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ân.”



Hôm sau.



“Hoa muội, ta đi đây. Tứ Khối Ngọc nhờ muội vậy.” Dùng qua cơm sáng, uống thuốc xong, Thương Thương liền đi xem chẩn.



Hai người Diêu, Diệp cũng xuất phát.



“Tuyệt đối không được lộ mặt ra ngoài đấy!” Trước khi ra khỏi cửa, Diêu Tín Hoa lại dặn dò lần nữa.



Diệp Thiếu Phong vâng vâng đáp ứng. Bây giờ hắn bị bao bọc còn kín hơn cả phụ nhân ở cữ.



Bởi vì cái chân mà Diệp Thiếu Phong tự tàn còn chưa khỏi, cho nên hai người thuê một chiếc xe ngựa nhỏ đến Tứ Khối Ngọc.



Trong Tứ Khối Ngọc có ai ngờ Hoa cô nương hôm qua vừa đến và đi như gió cuốn mây tan, ngày hôm qua lại tới a! Đều không có chuẩn bị, muốn biến mình thành bệnh nhận bị trọng thương cũng không kịp rồi, một đám than thở việc đời khó liệu. Ngược lại Hoàng Bản Nha trong họa có phúc, bởi vì bị chúng khất cái hành hung một trận, sưng mặt sưng mũi, giành được vị trí đầu tiên.



Diêu Tín Hoa nhìn bộ dạng của Hoàng Bản Nha mà kinh hãi: “Hoàng đại ca, hôm qua huynh còn khỏe mạnh, làm thế nào mà hôm nay lại biến thành cái dạng này rồi?”



Hoàng Bản Nha lén liếc mọi người đang nhìn chằm chằm một cái, thở dài nói: “Không có gì, tối qua ta đi nhà xí, đột nhiên một con chuột từ trên trời giáng xuống, đập sập nhà xí…”



“Con chuột làm sao mà từ trên trời giáng xuống? Còn đập sập nhà xí?!”



“Xui xẻo thôi! Người mà gặp xui, uống nước lạnh cũng tắc kẽ răng, thả cái rắm cũng đập trúng gót chân…!”



Diệp Thiếu Phong vừa nghe đã biết Hoàng Bản Nha lại đang bịa chuyện lung tung rồi, không nhịn được buột miệng cười.



Hoàng Bản Nha lúc này mới chú ý tới Diệp Thiếu Phong đang được bọc kín từ đầu đến chân, “Vị huynh đệ này là?”



“Ta là Lại Tứ.”



“Lại Tứ!?” Nếu không phải vì Diêu Tín Hoa đang bôi thuốc cho hắn, hắn tuyệt đối đã nhảy dựng lên rồi. Đúng! Nhảy dựng lên, chuyển dời gấp mười lần quả đấm trên người hắn lên người Lại Tứ!



Những người khác nghe vậy cũng đến vây quanh.



“Hoa cô nương, thì ra cô nương có quen Lại Tứ?” “Lại Tứ, cuối cùng ngươi cũng nhận ra mình xấu xí đến mức không thể gặp người nên bọc lại rồi à?” “Sẽ không phải là một ngày không gặp, ngươi lại bị cùi hơn rồi chứ?” Ồn ào lộn xộn, líu ríu líu ríu. (Hề: chữ “Lại” trong “Lại Tứ” có nghĩa là bệnh chốc đầu hoặc bị cùi.)



Bên kia Diêu Tín Hoa đã hồi tưởng lại hành động hỏa bạo của mình ngày hôm qua, đang quẫn đến không biết trả lời như thế nào. Bên này Diệp Thiếu Phong không thẹn với trời đất, suy nghĩ có nên công bố quan hệ thân mật của hắn và Tín Hoa hay không, dùng để đoạn tuyệt vọng tưởng của đám lưu manh này.



“Thật ra là thế này…” Hắn vừa mở miệng, mọi người đều dựng thẳng lỗ tai. “Ta là đồng…”



Diêu Tín Hoa chợt run tay một cái, chạm phải vết thương của Hoàng Bản Nha, làm hắn đau đến hét thảm một tiếng “Ai yêu”. Thừa dịp mọi người bị dời đi lực chú ý, nàng ném qua cho hắn một ánh mắt sắc lẹm: có gan thì ngươi cứ nói tiếp cho ta xem!



Diệp Thiếu Phong vẫn ung dung: ta giờ không còn là tiểu hài tử không tự kiếm được cơm rồi!



Hai người đang ở nơi nào dùng ánh mắt ngươi một chiêu ta nhất thức liếc qua liếc lại bất diệc nhạc hồ.



Long Lão Đại thản nhiên đi ra ngoài, chen vào giữa hai người, chậm rãi mở miệng: “Hoa cô nương, nếu cô nương có thời gian, có thể làm phiền cô nương đi cùng ta đi xem Lục bà một chút được không?”



hết chương 33



Chương 34:





Diêu Tín Hoa hơi sửng sốt: “Lục bà lại bị bệnh?”



Long Lão Đại gật đầu một cái.



“Ta sẽ đi. Tiểu Phong, ngươi cũng tới.”



Diệp Thiếu Phong mơ hồ cảm thấy kì quái, nhưng cái gì cũng không hỏi, lặng lẽ đi theo.



Bọn họ ra khỏi viện tử đổ nát, xuyên qua một ngõ hẻm, cuối cùng quẹo vào một ngõ cụt rất nhỏ hẹp nhưng lại sạch sẽ làm người ta giật mình. Đích đến của bọn là tòa nhà cuối cùng.



Đẩy ra đại môn đang khép hờ, vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi vào trong viện, cảnh vật bên trong mặc dù cũng đổ nát nhưng lại được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.



“Ở trong phòng.” Long Lão Đại đi phía trước chỉ vào phòng bên trái nhà chính.



Ba người đi vào trng nhà, chỉ thấy một lão phu nhân khoảng năm, sáu mươi tuổi nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, mái tóc hoa râm nằm chỉnh tề trước ngực, hai lỗ tai còn đeo một đôi hoa tai phỉ thủy cực kì không tương xứng với cảnh vật hoang tàn xung quanh — chỉ không biết là đồ thật hay làm giả.



Long Lão Đại tiến lên, chắp tay sau lưng, hơi gập eo xuống, dùng giọng nói êm ái đến kì lạ kêu tỉnh lão phu nhân trên giường: “Lục phu nhân, Hoa cô nương tới.”



Lục phu nhân!?



Trong lòng Diệp Thiếu Phong chấn động. Ngày hôm qua lúc tắm rửa, trong “chân tướng” mà Diêu Tín Hoa đã bô bô nói cho hắn, nhân vật mấu chốt hại cả nhà hắn gia phá nhân vong (nhà tan người mất) chính là — Lục phu nhân.



Chắn hẳn Lục phu nhân hai mươi mấy năm trước cũng là một mĩ nhân khuynh thành, thật sự khó mà tin được nàng và lão phụ nhân bệnh tật trên giường là cùng một người. Huống chi, coi như nàng thật sự là Lục phu nhân đó, như thế nào lại bị bệnh ở chỗ này?



Lục bà nghe được âm thanh của Long Lão Đại, chậm rãi mở mắt. Giọng nàng khàn khàn mà vô lực: “Hoa cô nương, ngươi đã đến rồi.”



Diêu Tín Hoa kéo qua một chiếc ghế vuông, ngồi ở bên giường, nói: “Đưa tay cho ta.”



Lục bà duỗi tay ra khỏi chăn bông. Diệp Thiếu Phong chú ý thấy da tay của nàng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn khuôn mặt nàng rất nhiều.



Diêu Tín Hoa xem xong mạch, buông tay Lục bà ra, quay đầu nhìn Long Lão Đại một cái rồi mới nói với Lục bà: “Ta đã sớm nói với ngài đây là tâm bệnh. Tâm ma của ngài không biến mất thì vĩnh viễn cũng không khỏe lên được.”



Nhưng mà đối với lời của nàng, Lục bà lại không có chút phản ứng nào, ngược lại giọng nói trở nên lạnh như băng: “Hoa cô nương, đó là chuyện của ta.”



Diêu Tín Hoa thở dài. Người mà cứ khăng khăng một mực thì dù là thần tiên cũng không cứu được.



Nàng đột nhiên hỏi Long Lão Đại: “Long Lão Đại, ngài có biết nguyên nhân nàng bệnh không?”



Long Lão Đại nói: “Ta đương nhiên biết.”



“Ngươi đã biết, nhưng vẫn muốn chăm sóc cho nàng?”



Long Lão Đại nói: “Đúng vậy.”



Diêu Tín Hoa gật đầu một cái rồi nói với Diệp Thiếu Phong: “Tiểu Phong, bây giờ ở trong này không có ánh sáng mặt trời, ngươi có thể tháo mũ xuống, cũng lấy khăn che mặt xuống đi.”



Diệp Thiếu Phong làm theo lời nàng, để lộ ra diện mạo thật.



Long Lão Đại ngây ngẩn cả người: “Hoa cô nương, hắn là?”



Diệp Thiếu Phong tiếp lời: “Long Lão Đại, ta là Lại Tứ.”



“Ngươi là Lại Tứ?” Đây thật đúng là “xa cách ba ngày phải lau mắt mà nhìn” a! Mới qua một ngày, cư nhiên lại cứ như một người hoàn toàn khác.



Diêu Tín Hoa kéo Diệp Thiếu Phong đến bên cạnh, nói với Lục bà đang xoay mặt giả vờ ngủ say: “Ngài mở mắt ra xem hắn là ai.”



Không đợi Diệp Thiếu Phong chất vấn Diêu Tín Hoa rốt cuộc là sao lại thế này, Lục bà mới vừa rồi còn hữu khí vô lực đã kích động ngồi dậy, nắm chặt y phục của Diệp Thiếu Phong, run giọng nói: “Diệp Phục! Ngươi là Diệp Phục! Ngươi không chết? Ngươi không có chết! Ta chờ ngươi gần hai mươi năm a! Lần này ta tuyệt đối không thả ngươi đi nữa! Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi! Chỉ cần ngươi chịu tha thứ ta! Ngươi còn muốn vào giới hội họa hoàng gia sao? Ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi!”



Thông minh như Diệp Thiếu Phong, đã đoán được lão phụ nhân điên loạn này xác thực chính là “Lục phu nhân” mà Diêu Tín Hoa nói với hắn, mà “Diệp Phục” e rằng là tục danh của phụ thân hắn.



Diêu Tín Hoa bắt được cổ tay Lục bà, lạnh lùng nói: “Hắn không phải Diệp Phục! Hắn là nhi tử của Diệp Phục, Diệp Thiếu Phong!”



“Cái gì? Sẽ không, sẽ không!” Lục bà ôm lấy đầu mình, “Sẽ không! Hắn là Diệp Phục! Ta vĩnh viễn cũng không quên gương mặt của Diệp Phục! Ta sẽ không nhận lầm người! Ngươi là ai? Tại sao lại thân mật với Diệp Phục như vậy! Hắn là của ta! Của ta! Cút ngay! Cút ngay! A—!”



Ánh mắt Diệp Thiếu Phong phức tạp nhìn Lục bà đang phát điên: đây là nữ nhân năm đó không từ mọi thủ đoạn để đoạt lấy phụ thân hắn sao? Hắn nên hận sao? Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy nàng đáng thương.



Diêu Tín Hoa nhìn chằm chằm mắt Diệp Thiếu Phong: “Tiểu Phong, ngươi không có gì muốn nòi sao?”



Kêu hắn nói gì đó? Hôm qua mới được cho biết thân thế, hôm nay đã bị mang đi gặp kẻ thù, hơn nữa bộ dạng kẻ thù còn như thế này.



Diệp Thiếu Phong yên lặng mang khăn che mặt, mũ của áo choàng lên, vươn tay về phía Diêu Tín Hoa —



“A! Ngươi cái đồ tiểu tử thúi! Lại còn dám làm vậy với ta! Ta muốn phạt ngươi quỳ ván giặt!” Diêu Tín Hoa oa oa kêu to, tay đấm chân đá.



Diệp Thiếu Phong cố gắng cố định hông của nàng, sau đó không chút khách khí cho một cú đánh lên cái mông thục nữ của nàng: “Ngươi gạt ta đây nhiều chuyện như vậy mà ta còn chưa nhét ngươi lên giường giày xéo, ngươi nên cảm thấy rất tiện nghi!”



Trời ạ! Hắn hắn hắn hắn hắn cư nhiên ở trước mặt người ngoài nói những lời chỉ có thể đóng cửa lại mà nói! Giáo dục thất bại a!



Diêu Tín Hoa đoán chừng mình đã xấu hổ đến mức đỏ lựng từ đầu đến chân.



“Diệp Phục! Không cần đi! Không được rời xa ta! A —!” Lục bà bị hành động của Diệp Thiếu Phong kích thích nghiêm trọng, suýt nữa té xuống giường, may mà được Long Lão Đại kịp thời đỡ được.



“Long Lão Đại! Những gì có thể làm ta đều đã làm, tiếp theo chỉ có thể nhờ vào ngài!” Diêu Tín Hoa dùng dằng nói xong câu giao phó cuối cùng, rồi cực kì mất thể diện bị Diệp Thiếu Phong vác đi.





Một ngày của Long Lão Đại.



Buổi sáng, đi đưa điểm tâm cho Lục bà, thuận tiện quét dọn phòng, tưới hoa và giặt quần áo.



Buổi trưa, đi đưa cơm trưa cho Lục bà, thuận tiện quét dọn sân cùng ngõ nhỏ.



Buổi tối, đi đưa cơm tối cho Lục bà, thuận tiện nấu nước rửa chân.



Nhưng điểm khác nhau giữa Long Lão Đại và Diệp Thiếu Phong là hắn không phải bị lừa gạt, mà là tự phát.



Hắn chỉ là một nam nhân đau khổ vì tình mà thôi.



Long Lão Đại, cố gắng lên!



hết chương 34
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .